anh điên thật đúng kiểu em thích

Truyện Anh Điên Thật Đúng Kiểu Em Thích - Chương 23 với tiêu đề 'Chuyện hô hấp' Hiện menu doc truyen. Danh sách . Truyện mới cập nhật; Em Sẽ Tắt Máy Khi Nhớ Đến Anh - Chương 15Dưới sân khấu, Vân Nhiêu nhìn Cận Trạch với ánh mắt cực kì khó hiểu.Nếu anh giải vây cho cô thì nói mỗi câu t Chương 26: Không thể ăn thịt người. Chuyện nhảy từ tầng hai xuống tầng một với Diêu Linh mà nói thì chẳng xi nhê gì. Sau khi xuống dưới, nhờ bóng tối che chắn, cô rón rén đi về phía trước. Nếu muốn xem xét chuyện bên phía viện trưởng thì đương nhiên phải vòng ra Diêu Linh đứng trước mặt anh, nói lại lần nữa, “Em muốn anh dắt em đi ăn khuya.” Phó Hằng nhìn cô, “Anh đưa tiền cho em, em tự đi ăn, hoặc là….. tìm bạn đi ăn chung nha.” Diêu Linh ôm chầm lấy anh, “Nhưng em chỉ muốn đi với anh thôi.” Phó Hằng đang định đưa tiền cho cô mới nhớ Như kiểu một khoản đầu tư lớn, nói một cách trừu tượng thì nó là như vậy. Em đầu tư hết chân thành mà em có để đổi lấy cả thế giới của em, là anh. Nếu đầu tư thành công, thì em sẽ lấy lại một khoản lợi nhuận lớn, đủ để dùng cho cả đời. Mỹ học đại cương tiếng Anh là gì. Thuật ngữ mỹ học (có người còn gọi là Thẩm mỹ học, esthétique) lần đầu tiên được nhà triết học người Đức A. Baumgarten (1714 - 1762) sử dụng vào năm 1735 trong tuyển tập các bài báo của ông nhan đề Những suy niệm triết học về Anh điên thật đúng kiểu em thích. Đánh giá: 10 / 10 từ 1 lượt. Tác giả: Thành Nam Hoa Khai (Hoa Nở Thành Nam) Thể loại: Ngôn tình, Sủng, Hiện đại, Ngọt. Nguồn: Suonxaochuangot520.wordpress.com. Trạng thái: Full. Giới thiệu một: Ai cũng cho rằng Phó Hằng là một tên điên. Ai cũng có Anh Điên Thật Đúng Kiểu Em Thích Được 8.50 / 10 từ 1 phiếu bầu. Thể loại : Ngôn tình hiện đại, sủng ngọt văn, gương vỡ lại lành Số chương: 93 chương kerspatherva1982. *Chứng hưng cảm Hưng cảm là một tâm trạng hứng khởi cao bất thường hoặc dễ bị kích thích, cáu kỉnh, khuấy động và / hoặc đầy năng lượng. Trong một ngữ cảnh nào đó, nó có nghĩa trái ngược với trầm cảm. Wikipedia- - Giới thiệu một Mọi người xung quanh đều nói Phó Hằng là chó điên, không thể chọc, không thể chọc. Nhưng không ai biết tại sao anh lại thu hồi tất cả nanh vuốt, cẩn thận nâng niu một đóa hoa ăn thịt người. - Giới thiệu hai Xin hỏi qúy cô Hoa Ăn Thịt Người, gặp lại mối tình đầu ở bệnh viện tâm thần là trải nghiệm như thế nào? Diêu Linh Lúc quang hợp, có bạn! Phóng viên nằm vùng có nghĩa khí và nhan sắc tỷ lệ thuận VS Sếp lớn Internet bị chứng hưng cảm hay nổi điên bất thường. Truyện này không viết về bệnh viện tâm thần chính quy mà là một trung tâm quản lý bệnh nhân tâm thần bất hợp pháp. Nam chính bị bệnh là thật, nhưng truyện ngọt ngào, quan trọng là không nên lấy tiêu chuẩn của phụ nữ bình thường đánh giá nữ chính.*** “Cô vẫn nhớ lại cái câu mà bạn cùng phòng đại học thích chửi nhất “Mẹ nó, mỗi lần không gội đầu không trang điểm ăn mặc như chim cánh cụt thì ra đường thể nào cũng tông vào bạn trai cũ! Một trong ba bi kịch lớn nhất của đời người không gì khác chính là nó.” Lúc trước cô từng suy nghĩ, hai bi kịch khác là gì, nhưng giờ đây cô chẳng hơi đâu mà quan tâm, chỉ cảm thấy, bi kịch đứng đầu trong ba cái chắc chắn là gặp lại mối tình đầu trong bệnh viện tâm thần, lại còn trở thành bạn cùng phòng của nhau…” Nghe thôi là thấy nghiệt ngã rồi. Lần đầu tiên gặp lại người yêu cũ, Diêu Linh đang ngồi xổm ở góc tường để quang hợp - cô chính là một Quý Cô Hoa Ăn Thịt Người cao quý. Cô quay mặt vào tường, xấu hổ, vô cùng xấu hổ. Nội tâm cô gào thét suy tính vẫn làm bông hoa ngồi xổm ở đây hay đi qua đó hỏi anh là loài hoa gì? Quan trọng nhất là, đối phương có nhận ra cô không? Anh bị bệnh gì vậy? Có nghiêm trọng không? Cuối cùng Quý Cô Hoa Ăn Thịt Người đã đi qua chào hỏi người bạn mới Diêu Linh “Anh là người mới vào? Anh là hoa gì vậy?” Phó Hằng “Đại thụ”. Diêu Linh kéo anh cùng ngồi xổm cạnh cửa sổ “Mau quang hợp nào! Mình cùng nhau quang hợp.” Diêu Linh cùng Phó Hằng từng là người yêu cũ, từng là mối tình đầu của nhau và từng chia tay nhau không có một lý do, họ đã xa nhau trời nam đất bắc ròng rã nhiều năm trời. Đến khi gặp lại thì trong hoàn cảnh cũng vô cùng trớ trêu và cạn lời. Diêu Linh là phóng viên, cô tạo dựng hồ sơ bệnh án giả để trà trộn vào một trung tâm thần kinh có nhiều điểm bất thường nhằm lấy tư liệu viết bài. Diêu Linh ở trong đó vô tư bay nhảy với danh phận một bông hoa ăn thịt người có liêm sỉ không ăn thịt người, có tu dưỡng có đạo đức có lòng nhân hậu - một bông hoa ăn thịt người mẫu mực. Diễn chuẩn đến nỗi Phó Hằng ở nước ngoài tưởng cô bị bệnh thật, tưởng rằng khi cô xa anh cô đã chịu uất ức đến nỗi phát điên - nên anh về nước muốn mang cô ra khỏi nơi đó. Còn Diêu Linh khi thấy Phó Hằng đến trung tâm thần kinh này, cô cũng đã nghĩ anh bị bệnh thật, anh cũng như những bệnh nhân khác bị gia đình vứt bỏ ở đây, anh đã không còn nhớ cô là ai. Diêu Linh thầm nhủ khi làm xong nhiệm vụ cô sẽ mang anh đi khỏi nơi này, cô nuôi anh là được mà. Phó Hằng mắc chứng hưng cảm di truyền từ mẹ, ngoài những lúc tinh thần hưng phấn mất khống chế thì anh không khác gì người bình thường, anh cũng không hề quên Diêu Linh. Cứ thế hai người đều nhớ người kia là ai nhưng đều giả vờ không quen biết, ngày ngày Quý Cô Ăn Hoa Ăn Thịt Người cùng với anh Đại Thụ cùng nhau ra gốc cây ngồi xổm sưởi nắng quang hợp, cùng ủ mưu lật đổ loài người. Vậy nên khi đó biết bao nhiêu chuyện dở khóc dở đã cười xảy ra, khiến người đọc cười ra nước mắt. Sau khi chuyện về trung tâm thần kinh ấy kết thúc, chính là đến lúc hai người lại về chung một nhà với nhau. Diêu Linh sẵn sàng xem như chưa hề có cuộc chia ly mà muốn ở cạnh Phó Hằng, cô không canh cánh chuyện cô bị bỏ rơi khi xưa vì bây giờ cô đã biết Phó Hằng có nỗi khổ riêng. Phó Hằng khi ở cạnh Quý Cô Hoa Ăn Thịt Người mới là bản chất thật của anh, khi ấy anh không lạnh lùng, không ít nói mà vô cùng đáng yêu, dễ hờn dỗi lại dễ dỗ dành. Nhưng bản thân Phó Hằng từ xưa vẫn nghĩ Diêu Linh thích mẫu con trai lạnh lùng, nên anh “gồng” từ đó đến nay, anh không muốn cô biết mình thật ra là một con người nóng nảy và dễ biểu lộ cảm xúc, sợ cô sẽ ghét bỏ anh. Khi Diêu Linh muốn quay lại yêu đương, lời từ chối của anh đã đến miệng vẫn không thể nói ra thành lời. Anh yêu Diêu Linh nhưng anh không muốn người đời nhìn Diêu Linh với ánh mắt “người yêu của cô ấy bị thần kinh”. Bệnh của anh không thể nào chữa dứt, bệnh sẽ di truyền và họ sẽ không thể sinh được đứa trẻ khỏe mạnh bình thường, anh không muốn cô phải chịu như vậy. Tất cả những suy nghĩ đắn đo của hai người đều giúp người đọc cảm nhận rõ hơn họ suy nghĩ cho nhau như thế nào, họ sợ quay lại rồi tổn hại đến người kia chứ không hề sợ bản thân sẽ tổn thương. Nhưng cuối cùng họ đã vượt qua nhiều trở ngại tâm lý để về với nhau, cùng nhau đắp xây hạnh phúc. Một cuộc sống nhẹ nhàng, sáng đi làm trưa đến lại cùng nhau ăn trưa. Nuôi một cặp mèo xinh xắn, cùng nhau mở một cô nhi viện, cuộc sống ấm áp bình dị đến vô cùng. "Anh điên thật đúng kiểu em thích" là bộ truyện có kết cấu khá đặc sắc, mở đầu với những mẩu chuyện hài bựa trong trung tâm thần kinh, làm người đọc cười điên dại. Sau đó lại đến đoạn hai người quay lại với nhau thì đưa người đọc đến thế giới nội tâm của hai nhân vật chính, chút trầm lặng mà lại quá đỗi ngọt ngào. Cuối cùng là ngược FA… Theo đánh giá của mình thì truyện rất ổn, hình tượng nhân vật xây dựng thống nhất từ đầu đến cuối chứ không dở hơi lưng chừng, không có nhiều biến cố gây chia rẽ và cực kỳ sủng. Nhiệt liệt đề cử !!! ____________________ “...” Trích từ by Hạ Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Diêu Linh luôn tự nói với bản thân, lòng tự tin mạnh mẽ cô có là xuất phát từ bản thân, không giống như những cô gái chẳng chịu khổ bao giờ chỉ biết dựa vào việc khoe khoang gia thế để giữ lấy lòng chút tự trọng ít ỏi. Dẫu có tự động viên bản thân nhiều đến thế nào thì cô cũng chỉ là một thiếu nữ mười mấy tuổi. Khi cô bé khác theo đuổi thần tượng, tán dóc về bộ phim truyền hình đang nổi, hoặc tiêu tiền tiêu vặt, tiền mừng tuổi thì trong đầu cô chỉ đinh ninh nghĩ cách làm cho xong công việc mỗi ngày. Chênh lệch lớn như vậy, lại không có ai muốn chơi với cô, hễ gặp cô đều cười nhạo cô là bà cụ bán quán, khiến cô không thể không bị tổn thương. Diêu Linh ngồi ở bàn mình, cuộc đời còn tới mấy chục năm, thật quá lê thê quá gian nan, cô cũng không biết sau này sẽ ra sao. Cô rất chăm chỉ, có thể đi kiếm tiền từ sớm, đến lúc đó mở một tiệm nhỏ thôi, tiệm mì của thím Hai thật ra cũng tốn không ít tiền, như vậy cũng không tồi. Vì thành tích học tập không tốt còn bị bạn bè tẩy chay nên Diêu Linh định học kỳ sau sẽ thôi học. Bỗng chuông báo tiết vang lên, tiết này là tiết tiếng Anh. Nhưng người bước vào lớp lại là một nam sinh lạ hoắc. Mặt cậu lạnh như băng, cứ thế đi vào bàn trống phía đầu lớp, ngồi xuống. Ngay sau đó, giáo viên tiếng Anh đến, hớn hở thông báo,“Phải rồi, hôm nay lớp mình có một học sinh mới, tên là Phó Hằng.” Bạn học Phó Hằng cũng không lên bục tự giới thiệu, nhưng Diêu Linh nghe thấy cô bạn cùng bàn quay xuống nói với hai người bàn sau,“Đẹp trai quá!” Dù đã cố thầm thì nhưng giọng nói vẫn không giấu được vẻ kích động. Lúc ấy Diêu Linh không có cảm giác gì lắm, vì người kia không phải người cùng một thế giới với cô. Không phải cô xem nhẹ bản thân mà là cô hiểu rõ địa vị của mình, cô đã qua cái tuổi chỉ biết mơ mộng. Giờ lòng cô chỉ rối rắm đúng một chuyện, đó là về con đường tương lai. Không muốn về nhà, chị em họ ở nhà luôn đâm chọt cô. Không muốn đến trường, cô không muốn chịu đựng những ánh nhìn đó. Không muốn học hành, cô muốn ra ngoài thử sức một phen. Một mình đến một nơi xa lạ, kiếm chút tiền sinh sống. Nhưng cô mới mười sáu tuổi, giấy chứng minh thư của cô thím Hai đang giữ. Hết tiết hai, cô cầm ly đi rót nước. Phải rót nước ấm, cô đang đến tháng nên không thể uống nước lạnh. Đúng lúc này, cô thấy vòi nước lạnh có thêm một cái ly và mấy ngón tay thon dài đang siết lấy cái ly đó. Cô không quay sang nhìn làm gì, trong lớp ai cũng thích giễu cợt cô. Nhưng cô thấy người bên cạnh có mùi thật dễ ngửi, thoang thoảng như có như không nhưng lại rất thoải mái. Diêu Linh xoay người, về lại chỗ ngồi của mình, mới thấy người vừa đứng rót nước cạnh cô lúc nãy chính là anh chàng học sinh mới đến. Cậu mặc bộ đồ có nhãn hiệu cô không biết, nhưng Diêu Linh nhìn anh đi về chỗ ngồi có cảm giác anh cao to đẹp trai đến không thốt nên lời. Cảm giác này không hề giống với cảm giác cố ý khoe khoang gia thế của những người khác. Song cũng chẳng liên quan gì đến cô. Một ngày của Diêu Linh rất mệt mỏi, vừa tan học một cái là phải sang tiệm mì, đeo tạp dề nấu mì ngay. Hơi nước nóng hầm hập khiến mặt mũi Diêu Linh đỏ lựng lên. Chợt cô nghe thấy một giọng nói lành lạnh cất lên,“Còn mì thịt heo không?” Diêu Linh ngẩng đầu lên bắt gặp đôi mắt sáng như sao, là học sinh mới, Phó Hằng. Diêu Linh gật đầu,“Còn.” Sau đó cô vội bê tô lên, bỏ nguyên liệu vào rồi chan nước. Diêu Linh cũng không thấy xấu hổ gì. Đâu phải lần đầu cô bê mì cho bạn học, đối phương rất lịch sự nói,“Cậu vất vả rồi.” Diêu Linh hơi ngạc nhiên, nhìn vào đôi mắt đẹp của anh. Nhưng chỉ một giây sau đã dời tầm mắt đi chỗ khác. Từ đó về sau, chuyện Diêu Linh nghe nhiều nhất không gì hơn là những ai thích Phó Hằng, những ai viết thư tỏ tình với Phó Hằng, những ai tặng quà cho Phó Hằng. Tuy anh chẳng nhận quà của bất cứ ai, cũng không nhận lời quen ai, nhưng trong lớp vẫn có tin đồn Phó Hằng thích Yến Hỉ, hoa khôi của trường, không những mặt xinh mà dáng còn đẹp, hơn nữa hay lượn lờ cạnh Phó Hằng. Diêu Linh cũng chẳng để trong lòng, cô vốn dĩ đâu có tư cách gì, chỉ sống sót đã mệt mỏi rồi, nếu để tâm đến những chuyện khác sẽ càng mệt hơn. Ngày đó cô đang nấu mì như thường lệ, đột nhiên bất cẩn khiến tay bị bỏng, làm rớt cái tô xuống đất. Thím Hai nắm cánh tay cô mắng cho một trận nên thân, sau đó bảo cô đi rửa củ cải. Trời hôm đó rất lạnh, nước buốt đến tái tê. Cô nhớ khi cô còn rất nhỏ, khi đó cha cô vẫn còn sống, cô ngay cả nước cũng chẳng phải rót, nếu cha thấy cô bây giờ chắc sẽ đau lòng lắm. Nhất định sẽ đau lòng, đó là người duy nhất trên thế giới đau lòng vì cô. Nước mắt không khống chế được cứ trào ra, tuôn rơi ào ạt, toàn bộ thế giới trở nên mơ hồ. Sau đó cô nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên thì thấy người đó, lại là người đó. Con nai con trong trái tim cô thiếu nữ bỗng nhảy loạn lên, hoàn toàn không quan tâm đối phương có phải là người cùng một thế giới với mình hay không. Đêm đó Diêu Linh mơ một giấc mơ rất dài, khi tỉnh lại thì gối đã ướt đẫm. Ngày hôm sau khi đến lớp, cô thấy Phó Hằng đã ngồi vào chỗ. Anh yên lặng ngồi đó, Diêu Linh lấy hết can đảm, khi lướt qua anh thì nói một câu,“Chào buổi sáng.” Sau đó người vốn đang đọc sách ngẩng đầu lên, giọng hơi lạnh lùng đáp,“Chào buổi sáng.” Mắt anh nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau vài giây, sau đó Diêu Linh bại trận dời tầm mắt đi. Lúc cô ngồi vào bàn thì cả người đều lâng lâng. Cô không ngờ Phó Hằng chịu chào lại cô. Dù chuyện này có lẽ chỉ do phép lịch sự nhưng cũng khiến Diêu Linh thấy rất vui. Bạn cùng bàn không thèm nói chuyện với Diêu Linh, giữa bọn cô vẽ một cái vạch, Diêu Linh không thể lấn sang cái vạch đó dù chỉ một chút, như thể người cô có vi rút vậy. Bạn cùng bàn của cô sau khi tới lại tiếp tục tán gẫu đủ thứ chuyện với hai người ngồi sau. Diêu Linh bất giác nhìn về phía Phó Hằng. Mấy chuyện cô bạn cùng bàn nói, cô đều nghe thấy, ví dụ như nói Phó Hằng mặc nhãn hiệu quần áo gì, một bộ tới mấy vạn, còn nói Phó Hằng được siêu xe đưa đi học. Trong lòng Diêu Linh bỗng cất giấu một bí mật không thể nói. Diêu Linh cứ yên lặng nhìn như thế một lát, rồi lặng lẽ học bài. Lần đầu tiên cô tĩnh tâm học hành. Uầy, chất này có thể phản ứng với chất này? Chất này và chất này cũng phản ứng? Cả chất này cũng phản ứng? Diêu Linh nhìn bài tập môn Hóa, chợt muốn khóc, sao lại có nhiều phản ứng như vậy. Phía bên kia đúng lúc này, hoa khôi trường cầm một quyển sách thong thả đi tới bên cạnh Phó Hằng. Hai người đều bắt mắt, đứng chung một chỗ quả thật rất đẹp đôi. Mời các bạn đón đọc Anh Điên Thật Đúng Kiểu Em Thích của tác giả Thành Nam Hoa Khai. Phó Hằng không tức chỉ không biết nên giải thích chuyện này thế nào, anh không định thừa nhận là anh đã biết tỏng cô đang giả ra Diêu Linh cảm thấy anh rất tốt, dù anh đến tìm cô vì gì chăng nữa thì đều tốt, lúc nãy cô đang tính tìm cớ lẩn đi thì vừa hay anh lại xuất Diêu Linh cầm tay anh, anh thấy hơi lúng Linh cảm thấy người anh cứng đờ ra thì xít lại gần, “Anh cảm thấy bệnh nhân vừa rồi liệu có đúng là … mắc bệnh trầm cảm không?”Lấy tư duy của một người mà thời gian để điều trị trong bệnh viện còn nhiều hơn thời gian ở nhà, Phó Hằng nhớ lại dáng vẻ của gã bệnh nhân rồi nói, “…… Nếu hắn mà bị trầm cảm thì tôi chắc bị tự kỷ luôn quá.”Diêu Linh gật đầu, cô cũng thấy không thể đã xem qua hồ sơ bệnh nhân đó, đúng là bệnh trầm cảm, chẳng quá người trong hình khi ấy vô cùng mảnh khảnh, giờ lại béo phì đến mức đó thật không nhận ra nổi…..Đợi đã!Trong đầu Diêu Linh lóe lên một suy nghĩ, cô cảm thấy chính mình thiếu chút nữa đã bắt được trọng rồi cô nghĩ gì nhỉ?Giờ lại béo phì đến mức đó thật không nhận ra nổi….Diêu Linh ngừng lại, nhìn về phía Phó Hằng, “Tôi biết rồi.”Bệnh nhân mắc chứng trầm cảm vốn đang gầy gò biến thành béo phì, cộng thêm tình hình trong phòng bệnh, còn có biểu hiện không hề giống bệnh trầm cảm…..Diêu Linh bỗng có một suy đoán rất to gan, nếu cô mà đoán đúng thì……Diêu Linh thấy lạnh cả sống Linh vội vàng hỏi Phó Hằng, “Anh có mang theo điện thoại di động không? Chúng ta phải liên lạc với cảnh sát loài người ngay.”Phó Hằng gật đầu, đưa điện thoại Linh cầm điện thoại, giải thích cặn kẽ tình hình hiện này bỗng có tiếng người tiến đến, theo như tiếng động vọng lại thì hẳn là đang chạy lên bọn cô đang ở đầu cầu thang tầng năm, không còn nơi nào để chạy Linh kéo Phó Hằng ra sau lưng mình, liền thấy đám người viện trưởng đã lên đến trưởng vẫn tỏ vẻ hiền lành như xưa, vừa tiến đến vừa nói, “Buổi tối nên ở trong phòng ngủ, đừng chạy lung tung.”Viện trưởng đến lúc này vẫn nghĩ Phó Hằng đến là để điều tra bọn họ, nói với Phó Hằng, “Anh Phó, anh nói xem có đúng không?”Phó Hằng lạnh lùng nhìn đám người trước mặt như thể đang xem mấy tên hề nhảy nhót, “……..”Viện trưởng nói tiếp, “Anh Phó nên về phòng nghỉ ngơi đi.”Diêu Linh đang đứng trước Phó Hằng vốn đã chuẩn bị tinh thần đánh nhau, kết quả cô phát hiện hình như không cần đánh đấm gì cũng có thể kết thúc chuyện thế, cô lẳng lặng lùi về đứng sau lưng Phó trưởng lại nói thêm, “Có phải cô Diêu Linh lại phát bệnh không? Để tôi dẫn cô đến bệnh viện kiểm tra một chút.”Chỗ bọn họ không có bác sĩ, nếu có bệnh nhân lên cơn nặng sẽ đưa đến bệnh viện tâm thần chính Linh nhìn lại bản thân, đây là lần duy nhất trông cô có vẻ bình nên viện trưởng mới muốn kiểm tra?Diêu Linh còn chưa kịp nói gì thì đã thấy Phó Hằng nắm chặt tay lại, lạnh giọng hỏi, “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”“Anh Phó à, tôi biết anh rất lợi hại, nhưng anh đừng quên chỗ bọn tôi có rất nhiều người.”Mà lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng còi Linh không nhịn được, cảnh này thật đã cảnh sát tới thật đúng lúc, vả mặt lũ người này mới sảng khoái làm mặt viện trưởng khẽ biến, sau đó nói, “Bắt con kia lại.”Diêu Linh cơ hồ cũng hiểu được đến tận lúc này mà đối phương vẫn cảm thấy người muốn điều tra bọn họ là Phó Hằng, nên chúng muốn bắt cô lại để uy hiếp Phó cách khác đáng lẽ ra chúng nên bắt Phó Hằng để uy hiếp cô mới Linh cũng không trốn tránh gì, xem ra đám người này thấy hiện tại cô không phát bệnh thì đã quên mất cơn ác mộng hoa ăn thịt người lúc trước rồi, cô phải giúp họ ôn lại chuyện cũ đó, cô còn chưa kịp ra tay thì đã thấy Phó Hằng vung tay lên Linh “……” Đại thụ nhà cô làm gì cũng đẹp đến nao lòng! Dù đánh đấm tứ tung chẳng có bài bản gì mà trông vậy đẹp đẽ như thường!Diêu Linh nhanh chóng trợ giúp đại cảnh sát đến liền thấy một màn khá phức trưởng sớm có chuẩn bị, lập tức chạy đến đón, “Đồng chí cảnh sát, sao các anh lại đến đây? Chỗ chúng tôi có hai bệnh nhân đang lên cơn, may mà các anh đến đúng lúc……”Diêu Linh “…….” Ôi đệt! Đệt! Cô quên béng chuyện Linh nhanh chóng lại gần Phó Hằng thì thầm bên tai anh, “Tôi có một thân phận con người quên chưa nói cho anh biết, lát nữa anh đừng kinh ngạc nha.” Cô không muốn Phó Hằng biết cô không bị bệnh, một chút cũng không muốn, càng ở chung với anh cô càng hiểu rõ, anh rất để tâm đến bệnh tình của Linh muốn ở chung như thế này, nếu anh cảm thấy cả hai đều bị bệnh thì sẽ không có áp lực tâm lý Linh chuẩn bị tâm lý cho Phó Hằng xong thì chạy sang phía cảnh sát, “Đợi đã đồng chí cảnh sát, chào anh, tôi là phóng viên nhật báo tên Diêu Linh, tôi không phải là bệnh nhân tâm thần…”Trên mặt Phó Hằng và Diêu Linh đều có vết thương, dù sao đối phương rất đông lại còn mang theo vũ sát nghe thấy giọng nói của Diêu Linh liền nói, “Là cô báo cảnh sát à?”Diêu Linh gật đầu, “Trung tâm quản lý bệnh nhân tâm thần của bọn họ không có giấy phép chính quy, hơn nữa bọn họ còn lén lút tráo đổi vài bệnh nhân tâm thần.”“Đồng chí cảnh sát, đừng nghe cô ta nói nhảm, cô ta là bệnh nhân tâm thần, chỗ tôi có bệnh án chi tiết của cô ta. Hơn nữa chúng tôi có giấy phép kinh doanh đàng hoàng, đa số bệnh nhân tâm thần ở đây đều đã trải qua rất nhiều lần điều trị nhưng không cách nào chữa khỏi, nên mới được đưa đến chỗ chúng tôi, chúng tôi chỉ muốn đem đến cho những con người bị cả thế giới vứt bỏ một chút quan tâm mà thôi.” Viện trưởng nói mà như than khóc, “Dù bệnh nhân có tốt cỡ nào thì đều mắc bệnh hoang tưởng.”Mà lúc này đã có người mang bệnh án và giấy phép kinh doanh cảnh sát nhìn bệnh án và giấy phép kinh doanh rồi nói, “Trước mang về cục đã.”Biểu cảm của Diêu Linh đúng kiểu……. Mẹ! Giờ thì hay ho rồi, cảnh sát đã đóng khung cô với hình tượng bệnh nhân tâm thần rồi…Diêu Linh bình tĩnh tháo tai nghe ra, giờ cô cũng bất chấp chuyện Phó Hằng có biết cô giả bệnh hay không, “Đây là chủ biên đưa cho tôi.”Viện trưởng nói, “Tôi cứ bảo không hiểu sao lại mất cái này, hóa ra là cô trộm.”Diêu Linh “….” Xui cái là lúc này mấy đồng nghiệp của cô đều không online, vận may của cô đúng là số trưởng nói tiếp, “Cô ta đúng là bệnh nhân tâm thần, vẫn luôn ảo tưởng mình là một bông hoa ăn thịt người, còn ảo tưởng bọn tôi đều là người xấu, nhưng trên thực tế ở đây làm gì có kẻ xấu chứ.”Diêu Linh tức muốn chết, nhanh chóng giải thích, “Đồng chí cảnh sát à, nơi này của bọn họ có vấn đề, bệnh nhân phòng 503 kia vốn không mắc bệnh trầm cảm, chắc chắn bọn họ đã dùng cách nào đó khiến một người trở nên béo phì, sau đó thay thế bệnh nhân thật……..”Cảnh sát nghe hai bên biện bạch thấy hơi dở khóc dở cười, tất cả nghe đều có lý, quan trọng là bệnh nhân này thật sự có bệnh án, nhưng anh ta cũng lo bệnh nhân nữ này nói thật, chẳng may chuyện này là thật mà bọn họ lại xem nhẹ thì hậu quả rất nghiêm trọng, vì thế nói, “Chúng ta đi xem bệnh nhân phòng 503 đã.”Vì thế, mọi người cùng đến phòng cửa, sau đó liền thấy người ra mở cửa là một bệnh nhân gầy gò, ánh mắt tối Linh nhíu mày, bệnh nhân này vốn không ở phòng Linh nhớ rõ anh ta, anh ta là bệnh nhân bị tự thế, trong mắt mọi người thì phòng 503 đâu có gã béo nào như Diêu Linh bệnh nhân này cũng chẳng thể giúp được Diêu Linh không ngờ đám người viện trưởng lại phản ứng nhanh như Linh nhìn viện trưởng, bây giờ cô đã bị bại lộ rồi, xem ra cảnh sát vừa đi thì bọn họ sẽ nghĩ cách bắt sát nhìn Diêu Linh đầy thương cảm, sự thật bày ra trước mắt, xem ra mọi chuyện đều là do bệnh nhân này tượng tưởng Linh càng bình tĩnh hơn, nghĩ đến biện pháp tổng kiểm tra nơi bị tổng kiểm tra thì bệnh nhân sẽ dựa vào bệnh án mà kiểm tra chỗ ở, chắc chắn sẽ xuất hiện vấn đề, nhưng vấn đề là bây giờ cảnh sát không tin này Phó Hằng mới lên tiếng, “Chào đồng chí cảnh sát, xin anh chờ thêm hai phút nữa.”Thoạt trông Phó Hằng điềm tĩnh không hề giống một bệnh nhân tâm thần, ít ra là không giống Diêu Linh, chủ yếu là do Diêu Linh nhìn có vẻ gầy gò xanh Hằng nắm tay Diêu Linh, nhìn cô trấn thế, mọi người cứ đứng như trời trồng như thế chờ hai phút, ai cũng không biết hai phút này để làm trưởng làm sao đồng ý chờ hai phút, ông ta nói, “Đồng chí cảnh sát, là do chúng tôi canh giữ không tốt làm phiền các anh, đã trễ thế này……”Ông ta chưa dứt lời thì đã nghe thấy tiếng xe đỗ bên ngoài. Thể loại Ngôn tình hiện đại, sủng ngọt văn, gương vỡ lại lành...Số chương 93 chươngNgười chuyển ngữ Sườn Xào Chua NgọtNgười làm bìa Tâm Tít Tắp ~ GIỚI THIỆU ~Giới thiệu mộtAi cũng cho rằng Phó Hằng là một tên điên. Ai cũng có thể trêu vào, nhưng những kẻ có thể liều mạng thì thật sự là không thể chọc không hiểu sao, có một ngày, hắn lại thu hồi nanh vuốt của bản thân, cẩn thận nâng niu một đoá hoa ăn thịt thiệu haiXin hỏi qúy cô Hoa Ăn Thịt Người, gặp lại mối tình đầu ở bệnh viện tâm thần là trải nghiệm như thế nào?Diêu Linh Lúc quang hợp, có bạn!Phóng viên nằm vùng có nghĩa khí và nhan sắc tỷ lệ thuận VS Sếp lớn Internet bị chứng hưng cảm hay nổi điên bất Truyện này không viết về bệnh viện tâm thần chính quy mà là một trung tâm quản lý bệnh nhân tâm thần bất hợp Nam chính bị bệnh là thật, nhưng truyện ngọt ngào, quan trọng là không nên lấy tiêu chuẩn của phụ nữ bình thường đánh giá nữ lần nữa Truyện ngọt sủng, không thích xin đừng đọc, miễn bới móc. Lượt Xem 66 ANH ĐIÊN THẬT ĐÚNG KIỂU EM THÍCH Tác giả Thành Nam Hoa Khai Thể loại Hiện đại, gương vỡ lại lành, ngọt sủng, hài hước, HE. Tình trạng Hoàn edit Link đọc anh điên thật đúng kiểu em thích — Giới thiệu ☘️ Giới thiệu một Mọi người xung quanh đều nói Phó Hằng là chó điên, không thể chọc, không thể chọc. Nhưng không ai biết tại sao anh lại thu hồi tất cả nanh vuốt, cẩn thận nâng niu một đóa hoa ăn thịt người. ☘️ Giới thiệu hai Xin hỏi qúy cô Hoa Ăn Thịt Người, gặp lại mối tình đầu ở bệnh viện tâm thần là trải nghiệm như thế nào? Diêu Linh Lúc quang hợp, có bạn! ☘️ Về cốt truyện Phải nói là lâu lắm rồi mình mới gặp một truyện có kiểu mở đầu khá mới lạ như truyện này, lúc đầu thấy nhãn “gương vỡ lại lành” thì mình cũng hơi phân vân nhảy hố vì mình là chúa ghét ngược, thiếu nữ này tuy khuôn mặt vẫn còn tươi trẻ nhưng thực ra trái tim đã già cả rồi, không thể nào chịu được ngược, dù là ngược nam ngược nữ hay ngược riêng độc giả đều chống chỉ định, song truyện này là một ngoại lệ, vì truyện không viết theo tuyến thời gian kiểu nam nữ chính gặp nhau, yêu nhau, hiểu lầm nhau, chia tay nhau rồi gương vỡ lại lành, mà truyện vừa vào đề đã bụp một phát tới ngay đoạn … gặp lại. Mà đắng lòng là, gặp ở đâu không gặp, nữ chính Diêu Linh lại gặp anh chàng người yêu cũ thời xa xưa của mình trong… viện tâm thần trại điên. Hãy tưởng tượng mà xem, nếu hồi xưa bạn từng bị một thằng cha vứt bỏ, bạn nuôi hận trong lòng ráng đẹp lên, giỏi lên, giàu lên, ráng ráng ráng điều quan trọng phải nói ba lần để khi gặp lại bạn có thể nghếch mặt lên trời mà nhìn nó bằng nửa con mắt và nó thì tất nhiên là phải sa cơ thất thế, không xu dính túi, bụng phệ đầu hói, vợ ruồng con bỏ thì mới vừa lòng. Bạn ngày mộng đêm mơ về cái ngày định mệnh đó, khi mà bạn duyên dáng đạo mạo như Huê hậu quý bà cầm ly rượu vang lướt qua nó, còn nó chỉ biết há hốc miệng nhìn bạn trong tiếc nuối vô vọng, ôi thật là một cú vả mặt đẹp đến xưa nay chưa từng có!!! Nhưng mà, thực tế phũ phàng với hầu hết chúng ta, và với cô nàng Diêu Linh cũng không ngoại lệ. Lần đầu tiên sau chục năm gặp lại tình đầu, lại là lúc cô nàng ôm một người điên khác vừa khóc vừa la trong trại điên, lại là lúc mà cô ngồi xổm trong góc tường cố gắng để làm một quý cô Hoa Ăn Thịt Người đẹp hết xảy con bà Bảy, đẹp đến nỗi tóc tai lòa xòa, mặc mỗi bộ đồ bệnh nhân ngày này qua tháng nọ, suốt ngày lang thang khắp trại điên rồi ngồi dưới gốc cây mà quang hợp, gặp tình đầu mà gặp trong cảnh ấy là phải ăn ở trái đạo trời bao nhiêu năm mới bị vậy? Để rồi từ đó, hàng loạt tình huống dở khóc dở cười xảy đến với Diêu Linh. Làm sao đây làm sao đây làm sao đây? Làm sao để né anh chàng tình cũ này mà không bại lộ thân phận của mình? Làm sao để điều tra xem anh ta rốt cuộc có bệnh gì hay không? Làm sao để diễn trọn vai điên của mình mà không để anh ta bối rối, đau lòng, phẫn nộ, thương tâm? Và, quan trọng nhất là làm sao để không yêu lại anh ta bây giờ? Ừ thì biết đó là tình cũ đấy, nhưng anh ta vẫn đẹp trai ngời ngời có phần hơn xưa, hơn nữa thay vì lạnh tanh không thèm nói năng câu nào như mười năm trước thì giờ anh ta lại còn biết nũng nịu dễ thương, chỉ cần anh ta cười một cái, nói một câu cũng khiến tim cô đập loạn cào cào vì … quá sức đáng yêu rồi. Ôi rõ là một tâm hồn trẻ thơ khoác tấm da người lớn mà. Càng ở gần tình cũ, càng chia sẻ cuộc sống điên khùng với nhau thì Diêu Linh lại càng thấy cõi lòng chếnh choáng, hình như cô lại một lần nữa trúng phải loại độc dược mang tên Phó Hằng nữa rồi, mà lần này có vẻ còn trầm trọng hơn mười năm trước nhiều. Thôi thì, nếu đã lỡ phải lòng, thì đành phải dung hết mưu mẹo thu người làm vật trong tay thôi. Cơ mà, có ai ngờ được, mưu mẹo mới chỉ nghĩ chứ chẳng kịp dung được bao nhiêu thì đã bị người phản đòn, tóm về nhà từ bao giờ……. Nói tới nói lui, tóm lại đây là câu chuyện gương vỡ lại lành của một cặp nam nữ chính dở hơi, hồi cấp Ba thầm thương trộm nhớ nhau rồi nhờ cú hích mà nên đôi, sau đó chia ly mười năm gặp lại thì vẫn cứ dở hơi như chia hề có cuộc chia ly =]] ☘️ Về nhân vật trong truyện Thực sự nữ chính Diêu Linh là điểm sáng của truyện, phải nói đây là mẫu nữ chính mà lâu rồi mình mới gặp và đặc biệt yêu thích. Diêu Linh sinh ra trong một gia đình không hoàn hảo, cha mất sớm, mẹ cuỗm hết tiền theo trai bỏ cô lại ăn nhờ ở đậu nhà chú Hai. Không những thế, những năm tháng tuổi thơ của cô còn là những năm tháng bị họ hàng ghẻ lạnh, hắt hủi, bị bạn bè cùng trường cùng lớp tẩy chay, theo như Diêu Linh nói là “cả thế giới chỉ toàn màu xám”. Nhưng một cô gái sống trong gam màu xám ấy cuối cùng lại trở thành ánh mặt trời chói lòa. Cô mạnh mẽ, tự tin, luôn suy nghĩ tích cực về cuộc sống và luôn muốn dùng toàn bộ sức lực của mình để giúp đỡ cho mọi người xung quanh, nhất là những người thuộc tầng lớp thấp đến mức không ai chịu lắng nghe, không ai chịu hiểu họ. Là một người phụ nữ, Diêu Linh xinh đẹp, thú vị, và yêu thương gia đình hết mực. Là một người tình, Diêu Linh sẵn lòng dành toàn bộ những gì tốt nhất bản thân có cho người mình yêu, có khi đó chỉ là là trái trứng lén bỏ thêm vào tô mì, cũng có khi đó là toàn bộ cơ hội làm phóng viên thực chiến mà cô hằng gắn bó và đam mê. Là một phóng viên, Diêu Linh rất yêu nghề, không ngại khó ngại khổ, luôn giữ vững “sơ tâm” của mình mười năm như một, mong sao có thể góp một tiếng nói cho những người thấp cổ bé họng. Và cuối cùng, là một con người như bao con người khác, Diêu Linh yêu bản thân mình, cũng yêu những người đáng giá được yêu, cô dám sống, dám hy sinh, dám chịu trách nhiệm cho mọi lựa chọn của cuộc đời mình kệ xác dư luận bủa vây. Nói về nam chính Phó Hằng, so với Diêu Linh, mình không đánh giá cao nam chính cho lắm. Anh này cũng như bao nam chính khác, đẹp trai, cao to, nhà giàu, học giỏi, chắc khác mỗi cái là anh này bị mắc chứng hưng cảm, chứng bệnh này khiến nam chính khó khống chế được cảm xúc của bản thân, và đôi khi có xu hướng bạo lực. Xuyên suốt câu chuyện, mình vừa thương mà nhiều khi cũng vừa giận, vừa mệt vì nam chính, nhưng suy cho cùng thì đọc tới chương cuối, mình lại cảm thấy tác giả có lý khi xây dựng tính cách nam chính như vậy. Phải biết rằng, chứng hưng cảm của nam chính là chứng bệnh mạn tính và có tính di truyền, nên nam chính không thể đòi hỏi một phép màu xảy ra để khỏi bệnh hoàn toàn, và ngay cả nữ chính cùng độc giả, đến sau cùng đều phải đồng ý với tác giả rằng, đúng là đôi khi kỳ tích không xảy đến mới là hợp lý… Về tuyến nhân vật phụ thì nổi bần bật nhất và dễ cưng nhất chắc là anh chàng trợ lý Dư Ôn, anh này siêu mặn mà, sau này nếu có thất nghiệp thì hợp tác với nữ chính đi diễn hài rong chắc cũng thu được bộn tiền =]] Bên cạnh đó thì bố nam chính cũng rất tuyệt vời, đối với một người đàn ông mà có cả vợ lẫn con đều mắc bệnh tâm thần thì ông ấy thật quá sức tuyệt vời, hơn nữa suy nghĩ lại cởi mở, tiên tiến, đúng là bậc phụ huynh kiểu mẫu. ☘ ️Điểm cộng của truyện + Diễn biến truyện lúc ở viện tâm thần phải nói là đọc chương nào cười phụt cả cơm chương ấy, nữ chính đúng là một đóa kỳ hoa nghiện diễn kịch đến không có cát sê vẫn miệt mài diễn, ôi Oscar nợ chị một tượng vàng =]] + Giọng văn của Thành Nam Hoa Khai khá đặc biệt, trong tưng tửng có chua xót, trong đau thương vẫn không nhịn được mà bật cười. Ngoài truyện này thì mình có đọc thêm một truyện khác của tác giả này và thấy có lẽ đây là đặc điểm xuyên suốt trong văn phong của tác giả này. + Nam nữ chính sạch bong, và truyện cũng sạch bong. Đúng là, khi chúng ta yêu một ai đó quá thì thật sự không thể phủi bỏ, không thể bước qua, không thể tạm bợ, ừ thế nên anh chị cứ sạch bong tới gần ba mươi cho độc giả khỏi mệt mỏi kiểm độ sạch chi cho mất công =]] + Cái kết không trọn vẹn Mình thấy có một số bạn đọc truyện xong dường như khá ghét bỏ cái kết khi nam chính không khỏi bệnh, và hai người suốt đời không thể có con, nhưng với mình thì điều đó lại làm cái kết trở nên đặc biệt và đời hơn mức nào hết. Như trên đã nói, tác giả vốn không cho phép nam nữ chính, hay bất cứ độc giả nào huyễn hoặc về kỳ tích. Đến dòng cuối cùng, “kỳ tích” đó cũng không diễn ra, nhưng cũng giống như tác giả, mình cũng nằm trong số những người cho rằng một gia đình không cần phải có con cái mới trở nên toàn vẹn, mà một mái ấm thực sự là khi mỗi thành viên trong mái nhà ấy biết yêu thương nhau, biết hy sinh gánh vác vì nhau. Cái kết làm mình thấy nghẹn ngào, nhưng sau cùng vẫn thở dài nhẹ nhõm, ừ thì, họ cứ hạnh phúc và nắm tay nhau đi mãi đi mãi tới cùng trời cuối đất, tới răng long đầu bạc, tới khi cái chết chia lìa là được rồi. Hạnh phúc, đâu cần gì hơn? ☘️ Điểm trừ của truyện + Truyện này, hừm hừm hừm, đầu voi đuôi chuột, có lẽ tác giả tập trung hết chất xám dành cho đoạn trong viện tâm thần hay sao mà đến đoạn sau truyện khá nhạt, nếu so với vô vàn truyện sủng khác thì vẫn xem là ổn, nhưng so với chính đoạn đầu của truyện thì đúng là đang ăn đùi gà lại bụp một phát chuyển qua gặm cánh =]] + Bệnh tâm thần của nam chính khiến nhiều lúc mình cũng muốn tâm thần theo luôn À mà thật ra chẳng phải nam chính bị bệnh nên khi yêu mới lo được lo mất như thế, mình biết có ti tỉ người ngoài kia, khi yêu cũng điên tình y chang vậy, có lẽ với họ là bình thường nhưng với một người vốn luôn tin rằng tình yêu thì phải “heo-thì” như mình thì đúng là hơi mệt mỏi. Nam chính trong truyện vì mắc chưng hưng cảm nên thôi thì mình cũng du di, nhưng nếu ai đó có một tinh thần khỏe mạnh thì mình thật lòng mong họ cũng sẽ cố gắng nuôi giữ một tình yêu khỏe mạnh không lo được lo mất, không ghen tuông, không trách móc, không cãi vã,………. ☘️ Kết Truyện hài hước, đọc giải trí ổn, team sạch sủng có thể yên tâm căng dù nhảy hố, muah ha ha. À còn “sắc” thì sao? Thôi đừng hỏi, ngay cả tí nước hầm xương cũng không có đâu, xin đừng hy vọng chi để rồi thất vọng Bạn phải đăng nhập để gửi phản hồi.

anh điên thật đúng kiểu em thích